Dù đã ở tuổi thất thập, bà Đào Thị Thanh Tâm (phường Thái Bình, tỉnh Hưng Yên) hằng ngày vẫn lái chiếc xe máy cũ chạy khắp các nẻo đường để chở bệnh nhân nghèo, người khó khăn mà không lấy một đồng. Công việc đó, bà đã làm suốt 20 năm qua, với một lý do giản dị: “Tôi từng khó khăn, nên ai nghèo khổ, khó khăn hơn thì tôi giúp”.
Sau khi nghỉ hưu, năm 2006, bà Tâm lên Hà Nội làm xe ôm để kiếm tiền nuôi con trai học đại học. Éo le thay, khi con trai bà đang học Đại học Công nghiệp Hà Nội thì yêu và cưới một cô gái người dân tộc Nùng.
Họ sớm sinh liên tiếp 3 con. Vì thế, việc học bỗng dang dở, anh trở thành người thất nghiệp. Không lâu sau, anh và vợ ly hôn. 3 đứa trẻ bị chia đôi: 2 đứa ở với bố, một theo mẹ.
Biến cố dồn dập ập đến khiến cả bà Tâm và con trai buồn bã và sinh bệnh. Bà phải bán ngôi nhà ở Thái Bình để chạy chữa, nhưng tai họa vẫn chưa dừng lại. Trong lúc đang ở Hà Nội, giấy tờ nhà của bà bị kẻ gian lấy mất và đem nhà bán cho người khác. Sau đó, họ biến mất, bà mất trắng tất cả.
Không có vốn liếng để buôn bán, cũng chẳng còn nhà để trú ngụ, bà Tâm dù ốm vẫn phải tự vực dậy tinh thần, bắt đầu lại từ đầu bằng cách đi thuê nhà, và làm nghề xe ôm. Bởi khi ấy, bà còn 2 cháu và đứa con trai phải chăm lo.
Từng cứu người nghiện, từng ngăn người tự tử
Ban đầu, bà Tâm chỉ chạy xe ở các bến xe buýt trung tâm Thái Bình. Nhưng rồi bà nghĩ: “Mình từng khổ, từng khó khăn thì phải giúp đỡ người khổ hơn”. Thế là bà ra cổng các bệnh viện lớn như Bệnh viện Đa khoa, bệnh viện Y Học Cổ truyền… tìm những người nghèo, bệnh nhân không có tiền, để chở miễn phí. Ai thương thì cho bà chút tiền xăng, không có cũng chẳng sao.
Bà Tâm thường đứng ở các cổng bệnh viện để chạy xe ôm miễn phí giúp bệnh nhân nghèo, người có hoàn cảnh khó khăn. Ảnh: Nhật Hà
Một trong những lần giúp người khiến bà nhớ mãi là lúc gặp cô bé (ở xã Châu Giang). Thời điểm dịch COVID-19, xe buýt ngưng hoạt động, xe ôm bị cấm chở từ hai người trở lên. Cô bé phải chạy thận nhưng không có tiền thuê xe.
Bà Tâm nói: “Cháu không có tiền cũng được, cứ lên xe. Về nhà có rau, có khoai thì biếu bà, không thì thôi”. Và cứ thế, bà đều đặn đưa cô bé đi chạy thận hết mùa dịch.
Một lần khác, bà gặp hai người phụ nữ say xe nằm gục ở cổng bệnh viện đa khoa Lâm Hoa. Họ từ xã Nam Trung (nay là xã Hưng Phú, cách trung tâm Thái Bình hơn 30km) lên tỉnh cắt u tử cung. Thấy họ kiệt sức, bà đưa họ về bệnh viện tuyến dưới. Sau đó, em gái bệnh nhân quay lại tìm bà và tặng bà chai nước mắm – đặc sản của quê hương.
Bà Tâm còn đủ sức khoẻ để bế bệnh nhân lên xe và chở cùng với người nhà bệnh nhân. Ảnh: Nhật Hà
Có lần bà chở một thanh niên khoảng 19 tuổi từ Thái Bình (Hưng Yên) về Nam Định (Ninh Bình), trên đường đi cậu kể đang phải nuôi mấy đứa cháu do anh trai mất vì nghiện, chị dâu bỏ đi, bố mẹ già yếu, nên bà mủi lòng và không lấy tiền.
Bà cũng từng chở một người nghiện. Giữa đường, cậu này định đưa bà 200.000 đồng tiền xe, rồi lại òa khóc: “Cháu nghiện, cháu thèm thuốc quá, cháu khổ quá”. Bà Tâm an ủi: “Vậy cháu tìm nốt liều cuối hút đi, xong rồi bà chở cháu về tận nhà”. Suốt quãng đường về, bà trò chuyện, khuyên nhủ nam thanh niên như một người mẹ.
2,5 năm sau, cậu gọi lại: “Bà ơi, con cai nghiện thành công rồi, dạo này con đang làm ăn được, con xin gửi biếu bà 1 triệu!”. Bà Tâm vừa mừng vừa xúc động, nhưng dặn: “Con đừng gọi cho bà nữa. Lúc nào về Thái Bình thì cứ tìm bà như khách bình thường. Quên chuyện cũ đi mà sống tiếp”.
Có lần, năm 2015, lúc trời nhá nhem tối, đang đi từ cầu Bo về, bà thấy một cô gái định nhảy cầu, tay ôm chăn quấn con nhỏ. Bà lao tới, ôm chặt cả hai mẹ con, vật ra giữa cầu. Sau khi an ủi, bà gọi taxi đưa cô về nhà. Dọc đường, cô gái vẫn vòng vo, định tự tử tiếp. Nhờ lời dặn từ trước, anh taxi đã gọi cho người nhà cô, quyết định không giao nếu không xác minh được.
Gặp bệnh nhân khó khăn, bà Tâm chở miễn phí. Thỉnh thoảng, bệnh nhân cũng đáp lại tình cảm của bà bằng những món quà quê giản dị như chai nước mắm, ít rau xanh hoặc vài kg gạo. Ảnh: Nhật Hà
Một tuần sau, mẹ chồng, mẹ ruột và bác cô gái tìm đến cảm ơn bà. Họ kể, cô gái thuê taxi từ Hưng Yên sang Thái Bình để tìm cái chết. Họ đưa phong bì dày cảm ơn, bà chỉ nhận chút quà nhỏ, nhất định không nhận tiền.
Suốt 20 năm chạy xe ôm, bà Tâm cũng không ít lần gặp hiểm nguy rình rập, gặp cả những kẻ biến thái. Nhưng với sự thông minh cùng tinh thần thép, bà đều vượt qua những lần xui xẻo đó.
Nhìn lại chặng đường dài đã qua, bà Tâm cười hiền: “Suốt 3 năm COVID-19, tôi tiếp xúc đủ kiểu người mà chẳng lây bệnh. Ở tuổi này, tôi vẫn đủ sức khoẻ để bế được bệnh nhân lên xe, và chở cùng lúc cả người nhà bệnh nhân phía sau, vẫn chắc tay lái để lên dốc như thường.
Còn sức khoẻ là tôi còn chạy xe ôm giúp người. Tôi sống vô tư lắm, chấp nhận hoàn cảnh để yêu thương con người. Mọi nỗi buồn, khó khăn của tôi đều trở thành động lực để tôi sống tiếp, và làm đẹp cho đời”.
Theo Dân Việt